[Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖]
Chương 01
Đọc [Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖] Chương 01 chất lượng cao tại website Nhóm Truyện Tủ . Phần Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖 sẽ được cập nhật sớm nhất tại Nhóm Truyện Tủ
Một ngày sau khi tôi nhận lời tỏ tình của nam thần, tôi đã chuyển kiếp đến mười năm sau.
Khi tôi vừa mở mắt ra, một đứa trẻ rụt rè gọi tôi là mẹ.
Sau đó tôi tìm thấy bức ảnh cưới trong một căn phòng đầy bụi bặm.
Không ngờ chú rể trong ảnh lại không phải nam thần mà là anh.
1.
Khi tôi thức dậy, tôi đã chuyển kiếp đến mười năm sau.
Nằm trên chiếc giường xa lạ.
Đúng lúc tôi đang bối rối và ngơ ngác thì đột nhiên có một bóng người nhỏ bé từ ngoài cửa lén bước vào.
Tôi lập tức nằm xuống tại chỗ, giả vờ như chưa tỉnh dậy.
Tiếng bước chân từ từ đến gần, sau đó một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên trán tôi.
Tiếng trẻ con non nớt luyên thuyên về việc gần đây cậu bé đã ăn gì, chơi gì.
Trong khi tôi còn đang suy đoán về mối quan hệ của mình với đứa trẻ này, thì câu nói tiếp theo của nó khiến tôi sợ hãi đến mức vội mở mắt ra.
Cậu bé nói: "Mẹ, mẹ ốm mấy ngày rồi, sao mẹ vẫn chưa tỉnh lại? Mẹ không nhớ Thang Thang, nhưng Thang Thang lại nhớ mẹ lắm. Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi."
Mẹ?
Đứa trẻ này gọi tôi là mẹ.
Tôi sợ hãi mở mắt ra.
Tôi nhìn thấy một em bé dễ thương với đôi mắt to và cái miệng nhỏ xinh đang ở cạnh giường, nhìn tôi kinh hãi.
Tôi chưa kịp nói gì thì cậu bé đã bỏ chạy như một làn khói.
Ôi trời ơi!
Bạn biết không, tối qua tôi mới nhận lời tỏ tình của nam thần, vậy mà khi mở mắt ra, con tôi đã lớn như vậy rồi.
2.
Sau khi đứa bé bỏ chạy, tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Kỷ Ninh.
Tôi không biết trong mười năm qua mình đã trải qua những chuyện gì. Có rất ít thông tin trên điện thoại của tôi.
Bạn bè từng thân thiết giờ đây đã biến mất không dấu vết trong danh bạ.
Điện thoại kêu vài tiếng thì Kỷ Ninh mới nhận cuộc gọi.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng tôi chưa từng nghe bao giờ.
Tôi gãi gãi mặt. Giọng điệu lạnh lùng của cô ấy khiến tôi cứng họng không biết nói gì.
Thấy tôi không lên tiếng, ngược lại Kỷ Ninh ở bên kia lại trở lên sốt ruột.
"Diêu An An, cậu nói đi, không phải cậu đã nói sẽ không bao giờ liên lạc với tôi nữa sao?"
Tốt lắm, mười năm qua tôi đã làm cái gì vậy?
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ninh Ninh, tôi biết cậu lạnh lùng nhưng xin đừng lạnh lùng như vậy. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện, chồng tôi là ai?"
Đó là điều tôi quan tâm nhất lúc này.
Kỷ Ninh im lặng một lát: "Diêu An An, hôm nay cậu chưa uống thuốc à?"
Hả? Mười năm sau, Kỷ Ninh đã học được cách chửi xéo người khác như vậy đó.
"Tôi nghiêm túc đấy. Cậu chưa uống thuốc à? Thôi, cậu ở nhà chờ đi, tôi đang xếp hàng chờ xét nghiệm axit nucleic, lát nữa sẽ tìm cậu."
Giọng điệu của Kỷ Ninh khá nghiêm túc. Chẳng lẽ là tôi không phải xuyên không mà bị bệnh sao?
Còn axit nucleic là cái gì vậy? Còn phải xếp hàng sao?
3.
Ngay khi tôi đặt điện thoại xuống, một người dì trông giống bảo mẫu đã gõ cửa và thận trọng hỏi tôi xem tôi đã khỏe hơn chưa và có muốn ăn gì không.
Có vẻ như chồng tôi, người mà tôi chưa từng gặp mặt, khá là giàu có.
Tôi gật đầu, ngay sau đó một bữa ăn tinh tế được bày ra trước mặt tôi.
Không ngờ mười năm sau tôi lại được sống cuộc sống mà tôi hằng mơ ước.
Tôi ngập ngừng hỏi thăm về “chồng” của mình.
Dì có vẻ hơi ngạc nhiên, chỉ nói chồng tôi đi công tác, phải đến tháng sau mới về.
Đây là một tin tốt, chờ đến khi anh quay lại, có lẽ tôi đã thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại.
Tôi cầm đũa lên, bắt đầu ăn một cách phấn khích.
Thật sự mà nói thì đây đều là những món tôi thích.
Đột nhiên, tôi liếc nhìn thấy một đứa trẻ đang lén lút nhìn tôi bên ngoài cửa.
Nghĩ rằng đây có thể là con trai mình, mắt tôi sáng lên, tôi vẫy tay và nói: "Bé con, lại đây."
Cậu bé giật mình và rụt rè bước đến giường.
Tại sao đứa trẻ này có vẻ hơi sợ tôi vậy nhỉ?
Không phải là tôi đã lấy một người đàn ông giàu có và trở thành mẹ kế đấy chứ?
Tôi gãi đầu, cố gắng dùng giọng thân thiện để hỏi: "Bé con tên là gì vậy? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của đứa trẻ đầy vẻ tủi thân, như thể nó không hiểu tại sao lại có người mẹ không thể nhớ được tên con mình.
"Mẹ, con tên Chu Ngộ, biệt danh là Thang Thang, năm nay con bốn tuổi rưỡi."
Chu? Xem ra đúng là tôi và nam thần đã không thể tu thành chánh quả.
Tôi tiếp tục hỏi: “Thang Thang, để mẹ kiểm tra con xem, bố con tên là gì?”
"Bố con tên là..."
"Thang Thang. Cháu ở đây à, mau xuống nhà học bài đi, đừng quấy rầy bà chủ nghỉ ngơi."
Dì đột nhiên xuất hiện ở cửa, cắt ngang câu trả lời của Thang Thang.
"Thưa bà chủ, thật xin lỗi, tôi đã không để ý tới Thang Thang, tôi sẽ lập tức đưa nó xuống nhà."
Người dì nớm nớp lo sợ kéo Thang Thang đi.
Tôi hơi bối rối trước tình huống này nên chỉ có thể gật đầu.
Thái độ của dì này kể từ khi tôi tỉnh lại rất kỳ lạ, cứ như thể tôi là một loại tai họa hay thú dữ nào đó vậy.
Vì không chưa nghe được tên chồng mình nên tôi quyết định tự đi tìm manh mối.
Phòng ngủ được trang trí sang trọng nhưng không có ảnh cưới, cũng không có dấu vết sinh hoạt của người khác.
Chẳng lẽ đây chính là người chồng trong truyền thuyết, hàng tháng chỉ gửi tiền chứ không bao giờ về nhà?
4.
Khi bước ra khỏi phòng, tôi nhận ra đây là một tòa nhà hai tầng theo phong cách phương Tây.
Ở tầng dưới, Thang Thang đang lặng lẽ chơi xếp hình bên cửa sổ kính từ trần đến sàn.
Ánh nắng chiếu khắp sàn nhà. Cậu bé có hàng mi dài rủ xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn, ngay lập tức chạm đến điểm dễ thương của tôi.
Tôi bước nhanh lại gần, làm nó giật mình.
"Con trai, con đang chơi gì vậy? Mẹ chơi cùng con nhé."
Người bạn nhỏ Thang Thang trợn mắt, lập tức đứng thẳng dậy như bị phạt, lí nhí gọi: “Mẹ.”
Tôi kéo nó lại gần và hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nó.
Cậu bé sờ lên mặt mình, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Nhìn những phản ứng liên tiếp của nó, đại khái tôi có thể đoán được, trong mười năm qua, có lẽ tôi sẽ không thích đứa trẻ này cho lắm.
May mà Thang Thang vẫn còn nhỏ, không thù dai.
Tôi chơi với nó một lúc, nó đã vui vẻ bắt đầu chia sẻ những mảnh ghép của mình với tôi.
"Này, con chỉ có đồ ghép hình để chơi thôi à?"
Trẻ con ở độ tuổi này chắc hẳn có rất nhiều đồ chơi.
Thang Thang cẩn thận nhìn tôi rồi nói: “Trước đây mẹ không thích những đồ chơi khác vì chúng quá ồn sẽ làm mẹ tức giận.”
? ? ?
Xong rồi, mười năm sau tôi thực sự đã bị bệnh.
Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên.
Là Kỷ Ninh đến.
5.
Khi Kỷ Ninh bước vào, tôi suýt chút nữa không nhận ra cô ấy. Đây là cô bạn thân tomboy ngày xưa của tôi sao?
Cô ấy không chỉ để tóc dài mà còn uốn sóng lọn to, đôi mắt và lông mày cũng được kẻ vẽ rất tinh tế.
Tôi mở to mắt và nói một cách khoa trương: "Người đẹp, cô là ai vậy?"
Kỷ Ninh liếc nhìn tôi.
Thang Thang hình như rất quen thuộc với cô ấy nên đã lao thẳng về phía cô ấy và gọi dì Kỷ.
Kỷ Ninh xoa đầu Thang Thang, rồi nói với tôi: “Đi thôi, lên lầu nói chuyện.”
Tôi vội vàng đưa cô ấy trở lại phòng ngủ và kể cho cô ấy nghe toàn bộ sự việc trước khi cô ấy kịp lên tiếng.
Kỷ Ninh nghe xong, nhíu mày nhìn tôi rồi hỏi một câu khiến tôi phải suy nghĩ: “Sau cậu biết là mình đã xuyên không chứ không phải là bị mất trí nhớ?”
À cái này...
"Tôi nhớ bữa ăn cuối cùng trước khi xuyên không là thịt bò hầm cà chua ở căng tin của trường. Nó rất ngon!"
"..."
"Tôi nhớ hai ngày trước khi xuyên không mình đã thi xong, tất cả các câu hỏi đều nhớ rõ. Nếu thật sự tôi bị mất trí nhớ, sao có thể nhớ được những chi tiết cách đây mười năm chứ."
Kỷ Ninh nhướng mày nhưng vẫn không nói gì.
Cô ấy hiểu tôi như hiểu chính mình vậy.
Tôi ngại ngùng cắn môi nói: “Được rồi, hôm trước tôi vừa mới nhận lời tỏ tình của Giang Chí.”
Khóe miệng của Kỷ Ninh lập tức xệ xuống, cô ấy cười lạnh một tiếng.
Sau đó cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong suốt mười năm qua.