[Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖]
Chương 02
Đọc [Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖] Chương 02 chất lượng cao tại website Nhóm Truyện Tủ . Phần Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖 sẽ được cập nhật sớm nhất tại Nhóm Truyện Tủ
P2
Hóa ra mười năm sau, tôi thực sự đã bị bệnh, tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Nguyên nhân phát bệnh là do bạn trai cũ Giang Chí đã lừa dối tôi.
Kỷ Ninh nói, sau khi Giang Chí quen tôi, bề ngoài anh ta đối xử tốt với tôi, nhưng thực chất luôn âm thầm thao túng tôi.
Đến lúc cô ấy nhận ra tôi có vấn đề thì tôi đã không còn cứu vãn được nữa.
Sau đó Giang Chí vu cáo Kỷ Ninh dụ dỗ anh ta, tôi đầu óc không tỉnh táo nên đã thẳng tay cắt đứt tình bạn với cô ấy.
Còn tôi đã bị Giang Chí bỏ rơi vào năm 27 tuổi.
Bạn gái mới của anh ta là bạn cùng phòng đại học của tôi, tôi không chịu nổi nên đã mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
"Chết tiệt, thật là thảm hại."
Tôi xoa trán, cảm thán.
Đây đúng là nửa đầu cuộc đời khốn khổ của Diêu An An.
“Vậy còn người chồng hiện tại của tôi thì sao?”
Đó là điều tôi quan tâm nhất lúc này.
Kỷ Ninh nhìn tôi, dừng một chút rồi nói: “Là Chu Tự Cẩn.”
"Cái gì?"
Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng mười năm sau mình sẽ cưới Chu Tự Cẩn.
7
Có thể nói Kỷ Ninh, Chu Tự Cẩn và tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Khi còn nhỏ, ba chúng tôi sống trong cùng một tòa nhà và học cùng trường.
Chu Tự Cẩn vẫn luôn là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Ngoại hình đẹp, học giỏi và có nhân cách tốt.
Giúp bà lão qua đường, nhường chỗ cho ông cụ.
Lúc đó tôi còn nhỏ, bố mẹ càng khen ngợi anh thì tôi càng thấy khó chịu.
Nhưng với tư cách là một người yêu cái đẹp, tôi luôn không thể kiềm chế việc nhìn chằm chằm vào anh, điều này thường khiến anh đỏ mặt đến mang tai.
Khi qua giai đoạn trẻ con, lúc mới biết yêu, tôi cũng đã có chút suy nghĩ mơ mộng về anh.
Nhưng có quá nhiều người thích anh nên tôi chỉ có thể chùn bước.
Cho dù anh có thể hiện vài điều khác biệt với tôi nhưng tôi chỉ coi đó là tình cảm thanh mai trúc mã, huống chi sau này anh còn đi du học.
Bây giờ Kỷ Ninh nói cho tôi biết Chu Tự Cẩn đã cưới tôi.
Cú sốc này không khác gì việc đội tuyển bóng đá quốc gia đã được vào vòng chung kết World Cup.
Trong nháy mắt, tôi nghĩ đến một câu hỏi khác.
"Lão Ninh, Thang Thang năm nay bốn tuổi rưỡi. Tôi và Giang Chí chia tay năm 27 tuổi. Vậy Thang Thang là con ai?"
Kỷ Ninh xấu hổ liếc nhìn tôi nói: “Lúc đó chúng ta đã tuyệt giao, tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại là… cậu và Chu Tự Cẩn bị Giang Chí bắt quả tang trên giường. Còn Thang Thang, thành thật mà nói, tôi không biết.”
Lượng thông tin quá lớn khiến CPU của tôi bị quá tải.
Nói cách khác, tôi có thể mang thai đứa con của người khác và cưới Chu Tự Cẩn.
Suy đoán này khiến trước mắt tôi tối sầm lại.
Chẳng trách trong phòng chỉ còn lại dấu vết cuộc sống của một mình tôi, Chu Tự Cẩn chắc hẳn rất khinh thường tôi.
Nếu đã như vậy tại sao anh lại đồng ý cưới tôi?
"Không đúng, Ninh Ninh, Giang Chí lừa gạt tôi. Sao tôi và Chu Tự Cẩn lại bị anh ta bắt gian được?"
Cho dù tôi có thể làm ra chuyện đó, Chu Tự Cẩn cũng không phải loại người như vậy.
Kỷ Ninh nói: “Tôi không biết quá trình cụ thể, hình như Giang Chí đòi chia tay trước nhưng cậu sống chết không đồng ý. Sau đó anh ta bắt được quả tang cậu và Chu Tự Cẩn nên đã nhân cơ hội trả đũa.”
8
Câu chuyện này quá kịch tính, tôi sờ mặt mình và nói: “Tôi cảm thấy như mình đang có một vẻ đẹp thiếu não.”
Kỷ Ninh vỗ vỗ tôi nói: "Hãy chấp nhận sự thật đi, người chị em, sau khi bị thao túng tâm lý, cậu đã trở thành một kẻ não tàn. Nhưng An An, hãy để tôi nói cho cậu một lời thật lòng, dù cậu mất trí nhớ cũng được mà xuyên không cũng chẳng sao, hãy đối xử tốt với Thang Thang. Chuyện của cậu và Chu Tự Cẩn tôi không thể xen vào nhưng đứa trẻ này thực sự rất đáng thương. Chu Tự Cẩn luôn bận rộn với công việc, một năm có đến nửa năm không ở nhà. Trước đây cậu không hề thích Thang Thang, cậu hoàn toàn không quan tâm đến nó chút nào cả.”
Tôi bật khóc.
Bố có thể là bố giả nhưng mẹ chắc chắn là thật.
Bảo bối thiên thần Thang Thang, trong thời gian tới hãy cảm nhận tình yêu nồng nàn của mẹ nhé.
9
Tôi vừa mới hoàn thành danh sách kế hoạch tình mẫu tử.
Thì người bạn nhỏ Thang Thang đã nhanh chóng đến ngày phải đi học mẫu giáo.
Hóa ra trước đó nó đang nghỉ hè.
Thực ra, các trường mẫu giáo tư thục như của Thang Thang không nhất thiết phải nghỉ, nhưng hầu hết trẻ em đều xuất thân từ những gia đình khá giả, nhiều phụ huynh muốn dành thời gian đưa con đi du lịch.
Nghĩ đến ngày hôm đó Thang Thang một mình chơi xếp hình ở tầng dưới, tôi có cảm giác như mình đã nuốt phải một quả chanh chua.
Tôi quyết định mấy ngày tới sẽ đưa Thang Thang đi chơi.
Tối hôm đó, khi ăn cơm, Thang Thang ngồi trên ghế đung đưa đôi chân nhỏ và kể cho tôi nghe những chuyện ở trường mẫu giáo.
Qua mấy ngày sống chung, cậu bé đã không còn sợ tôi như trước nữa.
Khi ngủ, Thang Thang hiếm khi đề nghị muốn ngủ cùng tôi.
Cậu bé mặc bộ đồ ngủ có họa tiết khủng long và ngoan ngoãn nằm cạnh tôi.
“Mẹ kể chuyện.”
Tôi lấy cuốn sách và bịa ra: “Ngày xửa ngày xưa, có một Hoàng tử Bạch Tuyết...”
Thang Thang nghe xong câu chuyện, mỉm cười nói: “Thang Thang là Hoàng tử Bạch Tuyết. Mẹ là công chúa. Sau này Thang Thang sẽ cưới mẹ.”
Tôi trêu cậu bé: “Nhưng mẹ đã có bố rồi. Thang Thang không thể cưới mẹ được.”
Không ngờ, vừa dứt lời, tâm trạng của Thang Thang bỗng nhiên trở nên trầm xuống.
Đúng rồi, từ khi xuyên không đến đây, tôi chưa bao giờ nghe thấy Thang Thang chủ động nhắc đến Chu Tự Cẩn. Chẳng lẽ Chu Tự Cẩn đối xử với nó không tốt sao?
Thế là tôi ngập ngừng hỏi: “Con không thích bố à?”
Thang Thang lắc đầu điên cuồng: “Con thích bố, nhưng...”
Ánh mắt cậu bé nhìn tôi trở nên cẩn trọng hơn một chút, ý tứ rất rõ ràng, người không thích Chu Tự Cẩn chính là tôi.
Điều này không thể nào được.
10.
Ngày hôm đó, sau khi dì đưa Thang Thang đến trường, tôi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Không ngờ lại phát hiện được một tấm ảnh cưới trong góc phòng chứa đồ.
Trong ảnh, tôi có khuôn mặt đờ đẫn, giống như một con rối mất hồn, còn Chu Tự Cẩn ở bên cạnh tuy đang cười nhưng trong mắt lại có chút u buồn.
Thật xấu xí, tôi định lật bức ảnh lại.
Nhưng bỗng nghe thấy một tiếng “cạch”.
Một chiếc hộp nhỏ bị giấu ở phía sau bức ảnh rơi xuống đất.
Tôi tò mò mở ra và thấy bên trong có giấy khai sinh của Thang Thang, cùng với... một tờ giấy tôi đã từng đưa cho Chu Tự Cẩn trong lớp và một bức thư tình.
Đó là bức thư tình Chu Tự Cẩm mười sáu tuổi gửi cho Diêu An An mười sáu tuổi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi không thể phân biệt được cảm xúc trong lòng mình là gì.
Nó giống như một đĩa mướp đắng xào dấm, ngoại trừ vị chua và đắng thì chỉ còn lại sự tiếc nuối.
Bức thư tình này đã đến muộn mười sáu năm.
Tôi ngơ ngác nhìn nó một lúc rồi đặt nó lại chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
11
Trước cổng trường mẫu giáo.
Các giáo viên đang dẫn theo từng đàn con nhỏ.
Khi còn nhỏ, dường như tất cả trẻ con đều có khả năng đặc biệt là có thể nhận ra cha mẹ mình trong đám đông chỉ trong nháy mắt.
Mắt Thang Thang sáng lên khi nhìn thấy tôi, nó lạch bạch chạy tới như một chú vịt con.
Cậu bé ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng nói: “Cám ơn mẹ đã đến đón con.”
Lòng tôi lập tức mềm nhũn: “Sau này ngày nào mẹ cũng đến đón con, được không?”
Thế buổi sáng mẹ cũng đưa con đi học à?”
Tôi kiên quyết lắc đầu, con trai à, sáng mẹ không dậy nổi.
Lúc này, một cô bé chạy tới, nhìn tôi hỏi: “Dì, dì là mẹ của Chu Ngộ phải không?”
Tôi gật đầu.
Cô bé nhìn tôi và khen: “Dì ơi, dì thật xinh đẹp. Nhưng tại sao trước đây dì chưa bao giờ đón Chu Ngộ? Các bạn trong lớp đều nói dì không thích Chu Ngộ.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Thang Thang đã siết vạt áo tôi, tức giận nói: "Cậu đừng nói bậy, mẹ tớ thích tớ.”
Cô bé nhìn tôi rồi nhìn Thang Thang, lúng túng không biết nói gì.
Tôi nhanh chóng trấn an bọn chúng.
Sau khi trở về nhà, tôi thấy Thang Thang hơi buồn bã nên đã mua cho nó rất nhiều món ăn vặt mà tôi yêu thích và hứa sẽ tặng nó một món quà lớn vào ngày sinh nhật của nó.
Thang Thang nhìn tôi đầy mong đợi và nói: “Tuyệt vời! Bố cũng nói sẽ trở về.”
À cái này...
Hôm nay mới nhìn thấy bức thư tình, tôi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Chu Tự Cẩn như thế nào, mà anh đã sắp quay về rồi sao.
12
Buổi tối, theo kế hoạch tình mẫu tử của tôi, tôi định đi tắm cho Thang Thang, không ngờ thằng bé lại nhất quyết từ chối.
Cậu bé chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: “Con có “con chim nhỏ”, mẹ thì không, hơn nữa con sắp năm tuổi rồi, con có thể tự tắm được.”
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó và nói: “Thật sao? Dầu gội dính vào mắt sẽ làm con bị cay mắt đấy. Hơn nữa con vẫn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi thôi mà.”
Bé Thang Thang do dự một lúc, cuối cùng cũng chọn chấp nhận sự giúp đỡ của mẹ ruột, chỉ có điều suốt quá trình mặt cậu bé đỏ bừng và che “con chim nhỏ” của mình lại.
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Thang Thang.
Cậu bé phấn khích hơn bao giờ hết.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, vừa qua buổi trưa, trời đã đổ mưa như trút nước.
Chuyến bay của Chu Tự Cẩn là vào buổi chiều, không biết anh có thể về kịp hay không.
Vì vậy tôi gọi Thang Thang, người đang háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đây mở quà.
Tôi đã chuẩn bị năm năm món quà, hy vọng có thể bù đắp cho sự thiếu sót trong những sinh nhật trước đây của cậu bé.
Thang Thang dù có hiểu chuyện đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ.
Cậu bé đã nhanh chóng chìm đắm trong niềm vui có được đồ chơi mới.
13.
Khi Chu Tự Cẩn bước vào, tôi đang cùng Thang Thang chơi chiếc xe điện trẻ em, cười đùa vui vẻ.
“Mẹ, đến lượt con, mẹ nói mẹ chỉ chơi một lát thôi mà."
“Con trai ngoan, mẹ chỉ chơi thêm một chút nữa thôi.”
Nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai chúng tôi vô thức nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa trời mưa như trút nước, Chu Tự Cẩn bước vào từ trong cơn mưa, bộ vest của anh đã ướt gần hết.
Thang Thang gọi bố và hào hứng chạy tới, nhưng anh lại ngước mắt lên nhìn tôi.
Chúng tôi trao ánh mắt từ xa, trái tim tôi đập như trống chầu.
Cho dù không xuyên không, tôi cũng đã gần hai năm không gặp Chu Tự Cẩn.
Tôi phải nói rằng, dáng vẻ đéo kính hiện giờ của anh giống như đang nhảy múa trên xp của tôi vậy.
Người đàn ông đẹp trai, đeo kính, vest ướt sũng.
Ai hiểu được chứ.
Tôi tỉnh táo lại và lắp bắp chào hỏi.
Chu Tự Cẩn cởi áo khoác ướt ra, bước tới ôm tôi.
Tôi ngây người, tiến độ này có phải hơi nhanh không.
Anh thì thầm vào tai tôi: “An An, anh về rồi."
Tôi cố gắng kiềm chế không xoa tai, lập tức ôm lấy anh.
Chuyện giữa vợ chồng sao có thể gọi là lợi dụng chứ?
Anh nhìn tôi nghi ngờ nhưng không nói gì.
Khi tôi thắp nến sinh nhật xong, thì Chu Tự Cẩn cũng vừa thay quần áo xong và đi xuống lầu.
Tôi gãi gãi mặt, dự định hát bài sinh nhật mà mãi không mở miệng được.
Thang Thang nhạy bén nhìn tôi rồi lại nhìn bố.
Sau đó cậu bé lớn tiếng cầu nguyện: “Con hy vọng tối nay con có thể ngủ cùng bố mẹ.”
Tôi mỉm cười, giỏi lắm, không hổ danh là con của tôi.
Nhưng Chu Tự Cẩn lại liếc nhìn tôi rồi nói với Thang Thang: “Điều ước nói ra sẽ không linh đâu.”
Phản ứng của anh ngay lập tức làm tắt ngúm sự hào hứng của tôi.
Tôi quên mất Thang Thang có thể không phải con trai anh.
Tôi vốn không phải là người thích trì hoãn, vì vậy tranh thủ lúc Thang Thang không có ở đây, tôi đã nói thẳng: “Chu Tự Cẩn, chúng ta nói chuyện một chút.”
Vừa dứt lời, sắc mặt anh đã tối sầm lại.
“Anh mệt rồi. Có chuyện gì để ngày mai hãy nói.”
? ? ?
Rõ ràng lúc nãy vừa bước vào cửa anh đã ôm tôi mà sao giờ lại ra vẻ như vậy?
Một lát nữa đi tắm xong tôi sẽ vào phòng anh và tắt bình nước nóng đi.