[Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖]
Chương 03
Đọc [Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖] Chương 03 chất lượng cao tại website Nhóm Truyện Tủ . Phần Mười Năm Gặp Một Lần- Tác giả 那曼圖 sẽ được cập nhật sớm nhất tại Nhóm Truyện Tủ
P3
Nói là ngày hôm sau sẽ nói chuyện nhưng từ hôm đó trở đi Chu Tự Cẩn bắt đầu tránh mặt tôi.
Mỗi ngày khi tôi thức dậy thì anh đã đi làm rồi.
“Cậu dậy lúc mấy giờ?”
Trong quán cà phê, Kỷ Ninh nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi sờ mũi, chín giờ dậy, đó không phải là điều bình thường sao?
Kỷ Ninh hỏi tôi có thích Chu Tự Cẩn không.
Tôi lén lút nhấp một ngụm cà phê.
Trước đây khi Giang Chí theo đuổi tôi, tôi đồng ý vì anh ta ân cần chu đáo lại đẹp trai, nhưng cảm giác này khác với Chu Tự Cẩn.
Kỷ Ninh trợn mắt: "Tôi phải nói thật, chuyện này cũng tại Chu Tự Cẩn. Nếu không phải cậu ấy quá nhút nhát thì tên cặn bã kia làm gì có cơ hội.”
Đúng rồi.
Thay vì tự trách bản thân, thà đổ lỗi cho người khác.
Tôi đang định tiếp tục tám chuyện với Kỷ Ninh thì điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.
15.
Hai mươi phút sau, tôi xuất hiện trước cổng trường mẫu giáo.
Nguyên nhân không có gì đặc biệt, chỉ là bị gọi phụ huynh thôi.
Trong văn phòng, Thang Thang trông có vẻ bướng bỉnh.
Một đứa trẻ khác đang khóc lóc ầm ĩ.
Cô giáo nói với tôi rằng Thang Thang đã ra tay trước, đẩy bạn kia ngã.
Đứa trẻ kia bị một vết xước ở tay, đã thông báo cho phụ huynh của bạn ấy.
Tôi hỏi nguyên do.
Thang Thang nhìn tôi với vẻ tủi thân, sau đó vùi đầu vào ngực tôi, buồn bực nói: “Bạn ấy chửi mẹ mà không xin lỗi.”
Vô duyên vô cơ sao đứa trẻ đó lại chửi tôi chứ.
Lúc này, phụ huynh của đối phương cũng đã tới, lớn tiếng nói: “Ai dám ức hiếp con trai tôi?”
Một cặp vợ chồng bước tới, người đàn ông nheo mắt nhìn tôi.
Người phụ nữ lập tức không vui, ôm lấy con trai mình và bắt đầu nói: "Cô chính là mẹ của Chu Ngộ à, để tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay không xong đâu. Không thèm nhìn lại xem mình là cái thứ gì mà dám bắt nạt con trai tôi.”
Tôi nhướng mày nói: “Chu Ngộ đẩy cậu ấy là sai nhưng chính con trai cô đã nói lời khiếm nhã trước.”
Đứa trẻ đối diện nhìn thấy có người bênh vực thì không khóc nữa, mắt đảo quanh, mở miệng nói: “Con không nói sai, mẹ Chu Ngộ tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại là hồ ly tinh, là tiểu tam.”
Trẻ con không thể biết tiểu tam là gì, hầu hết chúng là nghe người lớn nhắc đến và nhớ lại.
“Anh bạn nhỏ, cậu có biết những đứa trẻ chửi bới người khác thì đi khi đi ngủ sẽ bị sói xám cắn đứt lưỡi không?”
Cậu bé kia lập tức im bặt.
Người phụ nữ đầy cay nghiệt nói: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, sao cô lại dám hù dọa nó. Chồng tôi là tổng giám đốc của một công ty lớn, con cái nhà chúng tôi mắng cô có mấy câu thì đã sao chứ?”
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn tôi một cách khinh thường: “Hơn nữa, đứa trẻ này cũng không hề nói sai. Chưa gặp cô bao giờ làm sao biết cô làm nghề gì.”
Tôi học theo cách của đối phương, đánh giá cô ta một hồi rồi nói: “Đúng là người xấu miệng thối. Tôi đã nói rồi, trẻ con sao biết được những lời lẽ thô tục như vậy, hóa ra là ở nhà ngày nào cũng phải nghe tiếng chó sủa.”
“Cô đang gọi ai là chó?”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đối phương đã lao tới định tóm lấy Thang Thang từ trong tay tôi.
“Oắt con, hãy mau đến và xin lỗi con trai tao đi.”
Tôi nghiêng người tránh được, cô giáo thấy tình hình không ổn nên lập tức ngăn cản.
Thấy cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, người phụ nữ chớp lấy thời cơ định tát vào mặt tôi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh vươn ra nắm chặt tay người phụ nữ.
“Các người đến đây để giải quyết vấn đề hay đến để đánh nhau.”
Chu Tự Cẩn cau mày, sắc mặt khó coi.
Người đàn ông vốn đang đứng một bên xem trò vui đột nhiên mở to mắt, ngượng ngùng nói: “Chu, Chu Tổng.”
Anh ta vội vàng kéo vợ lại và bắt đầu điên cuồng xin lỗi.
Chu Tự Cẩn nói: “Thật trùng hợp, không ngờ lại là ông Trần.”
Thì ra cái người gọi là tổng giám đốc công ty lớn này chính là nhà cung cấp mà Công ty Chu Tự Cẩn đang làm việc gần đây.
Anh ta có tác phong không đàng hoàng, ở nhà vợ anh ta thường xuyên chửi bới, khiến con cái bị ảnh hưởng.
Chu Tự Cẩn giơ tay, ngắt lời đối phương: "Thái độ vừa rồi của ông Trần không phải như thế này, không phải là tới giải quyết vấn đề mà là tới để xem trò vui. Nếu tôi không xuất hiện kịp thời thì cái tát này đã giáng thẳng vào mặt vợ tôi rồi. Tôi nghe nói Chu Ngộ đã đẩy ngã con trai của quý vị, vậy thì hãy đưa nó đến bệnh viện kiểm tra đi, tiền thuốc men bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi thường. Nhưng trước khi làm điều đó, gia đình ông Trần có phải nên xin lỗi vợ và con trai tôi không?”
Hai người lập tức bắt gật đầu cúi người.
Tôi không thích cách họ hành động như vậy trước mặt trẻ con nên đã đưa Thanh Thang ra ngoài.
16.
Sau khi về nhà, tôi nghĩ mình sẽ nói chuyện với Chu Tự Cẩn.
Anh lập tức nói: “Anh còn có việc phải làm ở công ty, anh đi trước.”
Nhưng tôi đâu thể dễ dàng cho qua như vậy, tôi ra lệnh một tiếng, Chu Thang Thang liền lao tới ôm lấy đùi bố.
Chu Tự Cẩn cau mày nói: “Nếu là chuyện ly hôn thì ít nhất cũng đừng nói trước mặt Thang Thang.”
Tôi trợn mắt, kéo anh vào phòng.
Tôi xoay người đẩy anh vào tường.
Cách anh ấy hành động như một anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi khiến tôi cảm thấy anh khá đẹp trai.
Tôi ngẩng đầu, thì thầm: “Chồng.”
Chu Tự Cẩn lông mày cũng không nhúc nhích, nhưng mặt lại đỏ như cua hấp.
Mặt tôi cũng nóng bừng, tôi ho nhẹ hai tiếng và bắt đầu giải thích về việc xuyên không.
Một lúc sau anh mới nói: “Mặc dù hơi khó tin nhưng dù sao đó là một lời giải thích hợp lý. Từ hôm sinh nhật của Thang Thang anh đã nhận ra nhưng còn tưởng rằng thái độ của em dịu lại là vì…”
Giọng Chu Tự Cẩn trầm xuống.
“Là vì muốn ly hôn với anh?”
“Ừ.”
“Xem ra trước đây em đã đối xử với anh rất tệ. Vậy chuyện Kỷ Ninh nói về việc bắt gian tại trận thực chất là như thế nào, còn Thang Thang, nó…”
“Thang Thang là con của anh, điều này không có gì phải nghi ngờ. Còn về những chuyện trước đây, nếu em không nhớ được thì càng tốt.”
“Chồng à, vợ chồng thì phải thành thật với nhau.”
Sau khi tôi nói xong, Chu Tự Cẩn che giấu bằng cách đẩy kính lên và thú nhận mọi chuyện.
Từ “chồng” đối với người đàn ông nhút nhát này giống như hạt vừng mở cửa vậy.
17
Dựa vào lời nói chưa đầy đủ của Chu Tự Cẩn, tôi đã suy luận ra sự thật.
Để chia tay, Giang Chí đã tạt nước bẩn vào người tôi, thậm chí còn thực hiện một trò lừa đảo, Thang Thang quả thực là con của Chu Tự Cẩn.
Chúng tôi kết hôn vì có con, nhưng tôi cũng vì vậy mà hận anh, đến mức suốt nhiều năm kết hôn, chúng tôi vẫn ngủ riêng.
“Chu Tổng, trời mát, hãy để cho tập đoàn Giang Thị phá sản đi.”
Chu Tự Cẩn cười buồn nhìn tôi nói: “Khi đó anh đã báo cảnh sát nhưng không tìm thấy chứng cơ, hơn nữa em lại một mực phủ nhận.”
Ở một mức độ nào đó, tên khốn Giang Chỉ này có thể được coi là một nhân tài. Rốt cuộc, anh ta đã ăn hết não của tôi, khiến tôi trở thành một kẻ não tàn.
Quá khứ đen tối của cuộc đời tôi, chỉ có vậy.
Tôi và Chu Tự Cẩn trò chuyện rất lâu trong phòng.
Từ việc tôi lừa gạt anh mua đồ ăn vặt cho tôi khi còn nhỏ, đến cả chuyện tôi làm hỏng chiếc xe đồ chơi của Thang Thang ngày hôm kia.
“Biệt danh Thang Thang này là có ý gì?”
Ánh mắt Chu Tự Cẩn hơi dao động, anh không có trả lời ngay.
Nghĩ đến tính cách học bá của anh, tôi hỏi: "Có phải là rộng lớn, vô biên không?"
Môi anh mấp máy và anh ngượng ngùng nói: “Là canh tôm.”
Canh, canh tôm?
Tôi nhìn lại anh.
18.
Ngày hôm đó nói chuyện với Chu Tự Cẩn xong, tôi xấu hổ quá không dám yêu cầu anh chuyển về phòng ngủ chính.
Chuyện tình cảnh nên để thuận theo tự nhiên. Dù sao anh cũng là chồng tôi, không thể chạy đi đâu được.
Ngược lại, Giang Chí, chưa kịp để tôi tính sổ với anh ta thì anh ta đã chủ động gửi lời mời họp lớp trong nhóm đại học.
Anh ta còn đặc biệt nhắc đến tôi.
Sau khi đọc tin, tôi chỉ muốn lao vào nhà vệ sinh và tự tát mình hai phát.
Diên An An à Diêu An An, sao năm đó mày lại mù quáng vì thứ rác rưởi này vậy?
Nếu biết trước như vậy chi bằng hồi nhỏ cứ theo đuổi Chu Tự Cẩn cho xong.
Tất nhiên là tôi sẽ đi họp lớp, nhưng tôi không có ý định đến đó một mình.
Tôi đã nói thẳng với Chu Tự Cẩn.
Anh hỏi tôi muốn gì, tôi nói: "Trước tiên hãy đi tìm hiểu, sau đó có oán báo oán, có thù báo thù.”
Tôi vỗ vai anh nói: “Chu Tổng, xin anh giúp đỡ vợ anh một chút.”
Chu Tự Cẩn nhướng mày nhưng không nói gì.
19
Ngày họp lớp, tôi định đi cùng Chu Tự Cẩn một lát rồi về.
Nhưng chẳng may dì lại xin nghỉ phép nên tôi đành phải đưa Thang Thang đi cùng.
Nghĩ tới việc có lẽ năm đó đã có rất nhiều người biết chuyện giữa Giang Chí và tôi.
Sợ bọn họ lỡ miệng nên tôi đã bảo Chu Tự Cẩn ở lại trên xe với Thang Thang.
Quả nhiên, ngay khi tôi vừa xuất hiện, đã có rất nhiều bạn cùng lớp đến nói chuyện với tôi.
An ủi có mà chế giễu cũng có.
Tôi nhìn những gương mặt quen thuộc.
Rõ ràng không lâu trước đây tôi còn thấy họ tràn đầy sức sống, nhưng giờ đây đã đầy vẻ chợ búa.
Nhờ cái mồm to của họ nên tôi cũng biết được một số thông tin về Giang Chí.
Hóa ra là bạn cùng phòng thời đại học của tôi nhờ vào việc nhà cô ta giải tỏa vài căn nhà nên mới có thể cướp được anh ta.
Hiện giờ anh ta đã tự mở công ty, nghe nói hoạt động khá tốt.
Mọi người nói chuyện chưa được bao lâu thì vợ chồng Giang Chí đến.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, tôi chỉ có thể nói hai từ: May mắn.
Nhìn cái đường chân tóc lùi lại phía sau, cái bụng nhô ra cùng khuôn mặt sưng phù như bánh bao hấp của anh ta.
Còn đâu dáng vẻ nam thần sân trường năm đó nữa.
Vậy mà anh ta còn dám nhắc đến tôi sao?
“An An, đã năm năm không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy.”
Giang Chí ra vẻ đến nói chuyện với tôi.
Tôi chỉ cười giả lả, không nói gì rồi quay người vào nhà vệ sinh gọi Chu Tự Cẩn tới đón.
Tôi không có hứng thú với việc so bì hay lên mặt với ai cả.
Bên kia điện thoại, Chu Tự Cẩn cười khẽ, nói sẽ đến ngay.
20.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi bị một bóng đen đang dựa vào tường làm cho giật mình.
Lúc này, bóng đen lên tiếng: “An An, mấy năm nay em sống thế nào?”
Thì ra là Giang Chí, tôi tưởng có người đã chuyển chiếc tủ quần áo lớn tới cửa nhà vệ sinh.
Khi thấy tôi im lặng, anh ta thậm chí còn muốn bước tới nắm tay tôi.
Tôi muốn nhảy cách xa hai dặm khỏi chỗ này.
“Đừng tới gần. Tôi bị dị ứng với sự xấu xí.”
Sắc mặt Giang Chí vặn vẹo trong giây lát rồi nhanh chóng khôi phục lại: "An An, em vẫn còn trách anh à? Năm đó anh là vạn bất đắc dĩ…”
Tôi vội xua tay ngắt lời anh ta, cúi người ngay tại chỗ chào anh ta ba lần liền, cám ơn anh ta vì ngày đó đã không lấy tôi. Thật sự là ân huệ tái sinh, sau đó tôi vội vàng chạy về bữa tiệc.
Tôi vừa ngồi xuống ghế sô pha, Giang Chí đã đuổi theo tới nơi.
Lúc này, không gian ồn ào bỗng dưng im lặng trong giây lát.
Sau đó tiếng thì thầm bắt đầu vang lên.
[Đây có phải là bạn cùng lớp của chúng ta không? ]
[Anh chàng đẹp trai quá, hồi đó trường chúng ta có người như vậy sao? ]
[Thôi xin, ngay cả Giang Chí hồi đó cũng không thể so với anh ấy.]
Tôi lần theo tiếng nói và nhìn thấy Chu Tự Cẩn đã đến
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội chạy tới ôm lấy cánh tay anh.
[Giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi. ]
Bởi vì Thang Thang vẫn đang đợi chúng tôi trong xe nên tôi và Chu Tự Cẩn chỉ ngồi một lát rồi đi.
Nhìn Giang Chí và Chu Tự Cẩn đứng cùng nhau, bọn họ giống như hai thế hệ vậy.
Tôi cảm thán, trên đời này không có gì là không thể vượt qua.
Lúc tôi đi xuống lầu, Chu Tự Cẩn còn hỏi đùa tôi rằng có phải đã hủy bỏ âm mưu làm mất mặt ai đó không?
Tôi giả vờ say, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, thì thầm: “Em thắng rồi.”
21
Gió đêm mùa hè luôn rất nhẹ nhàng, tôi đề nghị để xe ở đây, cả ba người nhà chúng tôi đi dạo một chút.
Vì vậy, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Thang Thang tung tăng hát lớn: “Anh yêu em đi một mình trong ngõ tối...”
Tôi nhìn Chu Tự Cẩn bên cạnh, thì thầm vào tai anh vài câu.
Ánh mắt anh sáng lên, anh quay đầu sang nhìn tôi, biểu cảm giống hệt Thang Thang.
Tôi mỉm cười nắm lấy cánh tay anh, chỉ vào chiếc xe đạp điện công cộng phía trước nói: “Chồng ơi, em đi bộ mệt quá, chúng ta bắt chiếc xe đó về nhà đi.”
Vẻ mặt dịu dàng như nước vừa rồi của anh lập tức trở nên khó tả.
Anh nhìn chiếc váy nhỏ tôi đang mặc và hỏi: “Em chắc chứ?”
Tôi chớp chớp mắt.
Chu Tự Cẩn tỏ vẻ không thể làm gì được, anh cởi áo vest ra buộc quanh eo tôi.
Sau đó anh mặc áo sơ mi, để Thang Thang ngồi trước, còn phía là tôi, cùng cưỡi lên chiếc xe đạp điện.
Thang Thang chưa bao được ngồi xe đạp điện, tiếng cười vui vẻ của nó vang lên trong gió.
Kết quả là chưa đi được hai dặm, gia đình chúng tôi đã bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Bởi vì xe điện chở người sẽ bị phạt 20 tệ.
Than ôi, cuối cùng chúng tôi vẫn phải bắt taxi về nhà.
22
Rất lâu sau đó, tôi gặp lại Giang Chí.
Lúc đó tôi đang dắt Thang Thang đi ăn vặt.
Vô tình, tôi bị thu hút bởi món đậu hũ thối chiên thơm lừng ở góc phố.
Tôi quét mã và phát hiện ra người đẩy xe bán đậu hũ thối chính là Giang Chí.
Anh ta cũng nhận ra tôi, mặt mày nhăn nhó, lảm nhảm nói với tôi rằng công ty gặp vấn đề về thuế, hầu hết khách hàng đã bỏ đi, cuối cùng kế toán còn cuỗm hết số tiền còn lại của anh ta.
Anh ta đã đóng cửa công ty nhưng nợ nần chồng chất.
Cuối cùng, tên khốn này vẫn muốn thao túng tâm lý tôi nhưng rất tiếc anh ta không còn vốn như năm xưa nữa rồi.
Tôi kìm nén cảm giác ghê tởm nói: “Đừng lo lắng, khi về nhất định tôi sẽ nghĩ cách giúp anh.”
Chờ đến lúc đi xa, tôi lập tức gọi một cuộc điện thoại: "Xin chào, tôi muốn báo cáo ở đây có người kinh doanh mà không có giấy phép."
Nhìn xe của Giang Chí bị đội quản lý đô thị thu giữ, tôi xót xa rơi nước mắt.
Thật đáng tiếc cho món đậu hũ thối của tôi.
“Lại đưa Thang Thang đi ăn mấy đồ linh tinh.”
Ngay lúc tôi và Thang Thang đang trốn trong đám đông xem trò vui thì Chu Tự Cẩn đã bắt được chúng tôi.
Tôi cười khúc khích nói: “Chưa ăn, em và con chỉ đang xem trò vui.”
Thang Thang cũng phụ họa với tôi: "Vâng, vâng, con và mẹ chưa ăn xiên bẩn, chưa ăn mì lạnh hay bạch tuộc viên."
Thang Thang, đứa trẻ này, từ nhỏ đã thông minh.
Chu Tự Cẩn bất đắc dĩ nhìn chúng tôi một cái, nói: “Sau này muốn ăn gì thì nói với anh, ăn ở bên ngoài không sạch sẽ.”
Tôi vừa gật đầu vừa gọi đồ ăn.
Phố vừa mới lên đèn, gia đình ba người chúng tôi chậm rãi bước về nhà.
Ngoại truyện – Trở về quá khứ
Một giây trước, tôi còn nằm trong vòng tay Chu Tự Cẩn, dự định sinh đứa thứ hai.
Giây tiếp theo, mở mắt ra, tôi đã quay trở lại ký túc xá.
Trong cơn bàng hoàng, tôi thậm chí còn nhận được một morning call .
“Em yêu An An, mau dậy đi, bạn trai thân yêu của em vẫn đang đói và đang đợi em ở dưới nhà.”
Tôi giật mình, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.
Người đàn ông đang chiếm đoạt thân xác này là ai?
À, tôi nhớ ra rồi, là tên cặn bã Giang Chí.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng của anh ta mười năm sau, tôi đã không thể ăn ngon trong suốt ba ngày.
Thế là tôi vội vàng chạy xuống nhà và đá anh ta trước mặt mọi người.
Sau đó, tôi gọi điện cho Chu Tự Cẩn.
Điện thoại reo một lúc lâu anh mới nhấc máy. Giọng anh khàn khàn chỉ a lô một tiếng rồi không nói gì thêm.
Nghĩ lại tối qua tôi vừa mới công khai tình cảm với Giang Chí.
Tôi hắng giọng hỏi: “Chu Tự Cẩn, vừa nhìn có thể gặp nhau, một bước đã như thành trì. Sáng nay anh đăng bài này trên Wechat là có ý gì?”
Chu Tự Cẩn hít sâu một hơi, không nói gì.
Tôi trợn mắt, tên đàn ông khó hiểu.
“Em sẽ cho anh một cơ hội, đừng hỏi gì cả, chỉ cần trả lời em, anh có muốn bắt đầu mối quan hệ với mục đích kết hôn với em không?
“Diêu An An, anh thích em, luôn luôn như vậy.”
“Vậy tại sao bức thư tình đó không đến tay em?”
“Em biết?”
Mười năm sau mới biết.
“Bởi vì ngày đó anh nghe thấy em nói trong lớp rằng đời này sẽ không bao giờ thích Chu Tự Cẩn.”
“…”
Lần kiêu ngạo duy nhất trong đời đã khiến tôi phải trả giá đắt như vậy.
“Chu Tự Cẩn, kỳ thực là em vừa xuyên không đến mười năm sau quay về. Anh có thể không tin, nhưng mười năm sau chúng ta đã kết hôn.”
“…”
“Đúng vậy, chúng ta còn có một đứa con.”
“…”
Cú tấn công trực diện này khiến Chu Tự Cẩn bay về từ bên kia đại dương trong đêm.
Anh không những long trọng tỏ tình với tôi mà còn nhanh chóng dẫn tôi về nhà ăn cơm.
Vì vậy, một năm sau khi tốt nghiệp, tôi và Chu Tự Cẩn kết hôn, còn chụp những bức ảnh cưới rất đẹp.
Kỷ Ninh làm phù dâu cho tôi, cô ấy cứ khen tôi tuyệt vời.
Sau khi kết hôn, tôi và Chu Tự Cẩn đều nỗ lực làm việc và đều thống nhất không có con vội.
Cho đến khi tôi 27 tuổi.
“Có phải hôm nay không?” Chu Tự Cẩn thì thầm bên tai tôi.
Tôi ôm cổ anh, mơ màng trả lời: “Hôm nay là sinh nhật của Thang Thang.”
Chu Tự Cẩn sửng sốt một lát, mồ hôi lăn trên mặt trên mặt.
“An An, một năm có 12 tháng.”
Tôi cố gắng dùng bộ não đã tan chảy của mình để hiểu lời anh nói.
“Mang thai phải mất mười tháng.”
Anh ấy xoa đầu tôi, nói: “Vậy nên phải hai tháng nữa.”
“…”
Mười hai tháng sau, cuối cùng tôi cũng sinh được một em bé đáng yêu.
Chu Tự Cẩn đặt tên là Chu Ngộ.
Bên kia dòng sông thời gian dài, bằng những phép màu mà khoa học không thể giải thích được, một lần lại một lần, tôi gặp được anh.