[Zhihu: Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Tác giả 霍北山] Chương 464 - Nhóm Truyện Tủ

[Zhihu: Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Tác giả 霍北山]
Chương 464

[Cập nhật lúc tháng 4 02, 2025]

Đọc [Zhihu: Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Tác giả 霍北山] Chương 464 chất lượng cao tại website Nhóm Truyện Tủ . Phần Zhihu: Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Tác giả 霍北山 sẽ được cập nhật sớm nhất tại Nhóm Truyện Tủ

Tuỳ chỉnh nâng cao ×

 

Chương 463 Ai đã lấy trộm dâu tây

Nhưng nói vậy cũng đúng, lúc đó cô mới quen biết Chu Thuật Hoài không lâu, chỉ đơn giản là có ấn tượng tốt với anh, coi trọng khuôn mặt của anh, ngoài ra không hề có tình cảm sâu sắc.

Cho nên cô không thể cảm nhận được cảm giác giống như Phó Thiên Thiên.

Sau khi Phó Thiên Thiên rời đi, Tư Vân vào nhà tìm giấy đăng ký kết hôn của mình và Chu Thuật Hoài.

Cảm thán một chút, hóa ra cô đã kết hôn lâu như vậy, còn có con trai ruột của mình.

Còn nói cái gì mà làm mẹ không cần đau đớn?

Cũng có thể là do lúc đầu cô nói ra câu này, cho nên khi cô sinh cậu tư, thật ra cũng không quá khổ sở, có thể chịu đựng được, nhưng Tư Vân biết rõ, tất cả đều là do thể chất của cô rất tốt.

Hầu hết các bà mẹ rất vất vả khó chịu.

Nếu không thì trước đây cô đã không sợ hãi như vậy.

Nhưng có lẽ là gặp được người mình thực sự yêu thương, sẽ thực sự cam tâm tình nguyện sinh con cho người ấy.

Sự lựa chọn này vô cùng chính xác.

Tư Vân có chút sửng sốt, ngón tay vuốt ve tấm ảnh, đột nhiên chú ý tới căn cước của người đàn ông bên cạnh.

Hôm nay là sinh nhật của anh.

Tư Vân lập tức vội vàng đi ra ngoài một chuyến.

Mấy đứa trẻ còn chưa tan học, bố mẹ cô đều đã đi ra ngoài, cậu tư ngoài miệng nói không thích bố, lại suốt ngày chạy theo bố, rất có dáng vẻ một ông chủ nhỏ.

Trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Buổi sáng Tư Vân đều muốn ngủ nướng, cho nên phần lớn thời gian đều dậy khá muộn, ăn sáng xong chờ đến giữa trưa bọn trẻ mới về.

Hôm nay nếu không phải Phó Thiên Thiến sáng sớm đã tìm tới cửa thì có lẽ cô vẫn còn đang ngủ.

Khi bọn trẻ về nhà, đã thấy Tư Vân đang bận rộn trong bếp.

Từ khi cậu cả ngày càng giỏi nấu nướng, hơn nữa mẹ Lâm cũng ở đây, thời gian Tư Vân xuống bếp tương đối ít.

Ngày hôm nay cũng coi là dịp hiếm hoi cô xuống bếp.

Ánh mắt Chu Việt Đông chuyển động, đi vào bếp phụ giúp.

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ nấu ăn sao?”

Tư Vân vui vẻ nói "Ừ" một tiếng.

Chu Việt Đông đã học lớp sáu trung học cơ sở, là học sinh trường cấp hai tốt nhất trung tâm thành phố, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu đen nhạt, toàn thân đều là màu đen, tóc được cắt rất ngắn, gọn gàng.

Đôi mắt đen sáng đến mức kinh người, đã có mấy phần dáng vẻ học bá lạnh lùng.

Chỉ khi cậu gọi mẹ, Tư Vân mới có thể cảm thấy cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

“Con giúp mẹ.”

Cậu không biết hôm nay là ngày gì, nhưng vẫn cảm thấy Tư Vân rất vui vẻ, nhất định là một ngày tốt lành.

Cậu đi thay quần áo rồi vào bếp giúp rửa rau.

Cậu hai dẫn Tưởng Cứu ra sân đánh quyền, hiện tại cậu đánh quyền đã rất có khí thế, không thể chịu nổi bộ dạng yếu đuối của Tưởng Cứu.

Hôm nay, cậu bé còn cãi nhau với một bạn nữ ở trường, bị người ta đẩy ngã!

Cậu hai cảm thấy uy phong của mình bị tổn hại, vô cùng tức giận, nhất định phải rèn luyện Tưởng Cứu.

Tưởng Cứu luôn làm bất cứ việc gì cũng chỉ hứng thú được ba phút, thấy cậu hai học, cậu cũng muốn học, nhưng bởi vì trước đây bọn họ không sống cùng nhau, cũng chỉ đánh cá ba ngày phơi lưới hết hai ngày.

Bây giờ thậm chí cậu đứng trung bình tấn cũng không kiên trì được mấy phút, chân đã bắt đầu run rẩy, nhìn dáng vẻ vô cùng vất vả.

Oánh Oánh đã là một thiếu nữ, bây giờ cô bé rất yêu thích việc trồng trọt, hàng ngày theo ông bà đi học cách trồng rau, hái trái cây.

Trong sân để rất nhiều lốp ô tô, hộp xốp, còn có mấy chậu hoa, bên trong đựng đầy đất.

Cô bé đang tưới nước cho cây dâu tây, quả dâu này phát triển không tốt lắm, chỉ có ba quả, một quả thì tròn vo, hai quả kia lại méo mó không ra hình dạng gì, dù sao thì nó cũng không phát triển tốt.

Mỗi ngày khi về nhà việc đầu tiên cô bé làm là xem khi nào dâu tây sẽ chuyển sang màu đỏ.

Oánh Oánh quan sát hồi lâu rồi mới hài lòng rời đi.

Cậu hai dẫn Tưởng Cứu chạy tới, đột nhiên cậu hai dừng lại.

"Anh hai, có chuyện gì vậy?"

“Nhìn kìa, dâu tây.” Cậu hai chỉ vào quả dâu tây.

Tưởng Cứu cũng nhìn sang, đang chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, đột nhiên cậu cảm thấy khát nước, không khỏi nuốt nước bọt một cái.

“Không được, không được, không thể ăn, không thể ăn, đây là em gái anh trồng.” Rõ ràng cậu hai cũng rất muốn ăn, nhưng lại không dám.

Em gái nổi giận rất đáng sợ.

Cậu không dám nhìn thêm nữa, vội vàng kéo người chạy đi.

Đại Hoàng gần đây cũng ý thức được mình không còn trẻ nữa, bắt đầu giảm cân, đặc biệt là từ sau khi có Tiểu Hoa về đây, nó càng chú ý đến bề ngoài của mình hơn.

Vốn dĩ nó đang chạy theo phía sau, nhưng khi thấy hai người đi rồi dừng lại, nó cũng tiến lại gần, nhìn thấy một vật tròn tròn, ngửi ngửi thì có mùi thơm.

Nó có thể ăn được.

Đại Hoàng cắn một cái hái xuống, ngậm trong miệng vui vẻ chạy đến ổ của Tiểu Hoa, dùng chân đẩy về phía Tiểu Hoa.

Sau đó nó rất lạnh lùng quay người rời đi.

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiplMsQ-u3JqI5xzQg8zu8P007uELNkTE5Jv3Ldcy0y7zDHgTjF9vYhnA8_KSGV60u0sjjwvEHYxbT_PfL8Y_m20_HMAWf0VjN98ICZlmdv3FsE92uftCjS0LAHUpKxtIW-lW2bEFxRG1mrbv2CpnQ5ZN3AiWO588CJmzkc6Kr1c1O7EFwxgLLfEoXHSqw/s1600/148x148.png",sizes: "148x148",},
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },