[Zhihu: Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Tác giả 霍北山]
Chương 465
Đọc [Zhihu: Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Tác giả 霍北山] Chương 465 chất lượng cao tại website Nhóm Truyện Tủ . Phần Zhihu: Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Tác giả 霍北山 sẽ được cập nhật sớm nhất tại Nhóm Truyện Tủ
Chương 464 Chứng tỏ bản thân
**
"Mẹ, mẹ, dâu tây của con sắp chuyển sang màu đỏ rồi!" Oánh Oánh cảm thấy vui vẻ, vừa vào nhà đã chia sẻ thành quả của mình với Tư Vân.
Tư Vân nghe nói như vậy, mỉm cười nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"
Tư Vân cảm thấy Oánh Oánh có thể không có nhiều năng khiếu trong những công việc tỉ mỉ này, nhưng cô bé lại yêu thích, càng làm không được lại càng thích.
Trước đó cô đưa cho cô bé một chậu xương rồng, cô bé lại tưới nước là cho nó chết úng.
Ban đêm cô bé còn khóc thầm.
Sau đó, lại bắt đầu quyết tâm đi theo ông bà, nghiêm túc học tập.
Cây giống dâu tây này không biết là Chu Thuật Hoài đào được ở đâu đem về cho cô bé trồng.
Cũng không biết đã trồng bao lâu, cuối cùng cũng có kết quả.
“Vâng!” Oánh Oánh nặng nề gật đầu: “Quả lớn nhất sẽ giành cho mẹ!”
Tư Vân mỉm cười xoa đầu cô bé, tỏ ý mình biết rồi..
Thấy cô bận rộn, Oánh Oánh cũng không dám bảo cô đi xem, lại chạy ra ngoài định mang chậu vào cho Tư Vân xem.
Kết quả vừa ra ngoài, cô bé đã phát hiện quả dâu tây lớn nhất của mình đã biến mất!
“A…!”
Một tiếng hét này dọa cho hai người cậu hai đã chạy ra bên ngoài giật mình một cái, suýt chút nữa ngã sấp mắt.
Tư Vân và Chu Việt Đông vội vàng đi ra ngoài, mặt mũi cũng tràn đầy lo lắng hỏi xem có chuyện gì.
Oánh Oánh khóc lóc nói: “Mẹ ơi, dâu tây của con mất rồi.”
Nói xong, nhìn thấy cậu hai đi vào, cô bé như ý thức được điều gì đó, lập tức lớn tiếng nói: “Nhất định là anh hai ăn vụng rồi!”
Bởi vì cô bé thấy anh hai thường xuyên ăn vụng, còn ăn rất nhiều!
Người tham ăn nhất trong nhà chính là anh hai.
Cậu bé giật mình, nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ và anh cả, cậu lập tức lo lắng: “Không phải con, mẹ, không phải con ăn, con không ăn.”
"Vừa rồi lúc đi ngang qua, con có nhìn thấy, cũng muốn ăn, nhưng con không ăn!"
Oánh Oánh vốn đã rất đau lòng, làm sao nghe lọt tai, chỉ cảm thấy ngoài anh hai ra, sẽ không có ai ăn dâu tây nhỏ của cô bé.
Tưởng Cứu cũng vội vàng nói: "Em gái Oánh Oánh, là thật đấy, anh hai không ăn, em nhìn thấy."
Oánh Oánh vô cùng buồn bã, không muốn nói chuyện với hai người nữa, lau nước mắt chạy vào nhà.
Nhìn bộ dạng này, có lẽ sẽ không dỗ dành được, hai đứa trẻ đau hết cả đầu.
Cậu nhìn về phía Tư Vân cầu cứu.
Tư Vân cũng rất đau đầu.
Thành thật mà nói, nếu thực sự là cậu hai ăn trộm quả dâu tây nhỏ của Oánh Oánh thì chắc chắn cô cũng sẽ rất tức giận, dù sao cô bé cũng đã bỏ tâm huyết vào đó, vất vả lắm mới kết quả, lại bị người khác ăn mất, có thể không buồn bã sao?
Lúc đầu khi mới nhìn thấy, cô cũng có chút nghi ngờ cậu hai.
Nhưng thấy cậu nóng lòng giải thích, không hề chột dạ chút nào, cô biết có lẽ không phải đứa nhỏ này ăn.
Mặc dù cậu luôn rất thích cãi nhau với em gái, nhưng cũng chỉ vì ghen tị vì em gái đối xử với anh trai tốt hơn mình, cho nên mới như vậy, không đến mức sẽ ăn trộm dâu tây để trả thù cô bé.
Cậu cũng không tâm cơ như vậy
Tưởng Cứu thì càng không thể, Tư Vân sẽ không nghi ngờ một đứa trẻ lương thiện, tốt bụng từ nhỏ này.
Cô và cậu cả ở trong nhà không đi ra ngoài, càng không thể là bọn họ.
Chẳng lẽ là có người thừa dịp bọn hắn không có ở đây, đã lẻn vào hái đi sao?
Không thể nào, không thể nào, trong nhà có xích hai con chó như vậy.
Ai dám vào?
Chó?
Đợi đã.
Tư Vân nhìn về phía hai con chó lười biếng ở bên kia, cả hai đều đang nằm sấp nghỉ ngơi.
Cô bước tới, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên chú ý tới quả dâu tây bị cắn một nửa, đã không còn hình dạng ban đầu.
Được rồi, vụ án đã được giải quyết.
Mấy đứa trẻ cũng chạy tới, nhìn thấy là Tiểu Hoa ăn, cậu hai trợn to hai mắt, muốn mắng vài câu, nhưng khi thấy Tiểu Hoa nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác vô tội, cậu lại không mắng được.
Cậu vội vàng vào nhà tìm Oánh Oánh để chứng minh mình vô tội.
Đôi mắt nhỏ của Oánh Oánh đã khóc đến đỏ hoe, lúc này nghe nói là Tiểu Hoa ăn, cô bé vẫn không tin.
Cô bé kiên quyết nói: “Tiểu Hoa không phải như vậy.”
Kết quả bị vả mặt thê thảm, Tiểu Hoa đang gặm hai miếng dâu tây, không phải nó thì ai?
Oánh Oánh vô cùng đau lòng, không thể tin được.
Lại khóc lóc.
Tiểu Hoa đi tới gần liếm tay cô bé, giống như đang an ủi cô bé.
Chỉ một lát sau cô bé đã bị chọc cho cười ha ha.
Cậu hai: "???" Chờ hồi lâu, em cũng không tức giận, thậm chí còn cười!
Đây là trọng chó khinh anh!
Cậu hai tức giận!
Cậu thật sự vô tội phải không?
Nhưng rất nhanh, cậu hai đã không còn cảm thấy buồn bã nữa, mấy đứa trẻ đều bị thu hút bởi cách làm bánh của Tư Vân.
Lúc này bọn họ mới biết hôm nay là ngày sinh nhật của bố.
Chẳng trách hôm nay mẹ lại xuống bếp, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất vui vẻ.
Mọi người lập tức quên đi nỗi buồn, vội vàng bận rộn.
Nói muốn tạo cho bố một bất ngờ.
Khi Chu Thuật Hoài về nhà thì đã là tối muộn, anh thường xuyên ra ngoài xã giao, ăn cơm uống rượu, có đôi khi không thể rời đi, thường bận rộn đến mười một, mười hai giờ.
Nhưng bây giờ nhà ở gần, dù muộn thế nào anh cũng sẽ trở về.
Ngày hôm nay thật may mắn, bởi vì có đứa trẻ đi cùng nên người ta cũng khó có thể nói gì, bọn họ có thể rời đi sớm.
Khi về đến nhà vẫn chưa đến mười giờ.
Con trai được anh bế, đã ngủ ngáy o o.
Chu Thuật Hoài không muốn đưa cậu đến đó, nhưng buổi sáng cậu bé thức dậy buồn chán lại không thể quấy rầy giấc ngủ của mẹ nên nhõng nhẽo không cho anh đi.
Anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đưa cậu đi theo
Cũng may cậu tư không phải là đứa trẻ ồn ào, buồn ngủ thì tự ngủ, không cần ai dỗ dành, ngủ chỗ nào cũng được.